Ngày 12/3/2011
- Đồng chí có chuyện gì muốn nói với tôi không?
- Đang rất bận. Rảnh quá.
- Đừng nhăn nhó. Vốn dĩ đồng chí đã già lắm rồi dù có già hơn chút nữa cũng không sao nhưng tôi sẽ thấy xấu hổ nếu có một ông anh trai già trước tuổi. Đồng chí đã hiểu chưa?
- Hehe, anh trai em không có nhăn nhó. Anh có đang cố gắng đốt cháy giai đoạn để tìm chị dâu cho em. Hãy chờ xem đi.
- Thế khi nào đồng chí giới thiệu phu nhân với tôi? Tôi đang rất nóng lòng xem cô gái nào lại xui xẻo như vậy. Tội nghiệp con gái nhà người ta…
- Ầm ỉ quá. Rãnh thì qua dọn nhà cho anh.
- Đợi phu nhân của đồng chí đi. Hiện tại tôi đang rất bận. Khi nào phu nhân đồng chí xuất hiện thì gọi tôi đi ăn mừng nhé. Chào đồng chí!
- Con bé khùng quá!
***
Ngày 13/3/2011
- Chim sẻ gọi đại bàng, đại bàng nghe rõ không?
- Nghe rõ
- Báo cáo tình hình đi. Bên này địch rất đông nhưng tôi vẫn có thể cầm cự được
- Đồng chí đi chết đi.
- Sao đồng chí lại trù dập tôi? Tôi sẽ báo cáo đồng chí mẹ.
- Đồng chí bố sẽ đứng về phía tôi.
- Thời thế đã thay đổi. Đồng chí thật chậm hiểu. Đồng chí bố mới yểm trợ cho tôi ít đạn. Coi chừng tôi bắn đồng chí.
- Cùng một tiểu đội không được bắn nhau.
- Nhưng tôi có quyền ly khai phần tử phản động ra khỏi tiểu đội.
- Tôi không phải là phần tử phản động. Đồng chí cứ đợi xem, tôi sẽ kéo đồng chí mẹ, đồng chí bố về phía tôi và đánh bật phần tử bất kính như đồng chí ra.
- Tôi chờ xem khả năng của đồng chí. Máy hết tiền rồi. Anh nạp thêm cho em đi.
- Em giở trò đủ chưa?
- Hết tiền rồi. Nạp đi mà. Giở trò cho anh vui mà anh hai.
***
Ngày 15/3/2011
- Có ai đang cầm máy nhắn tin với tui không?
- Khi nào thì em mới lớn?
- Tui đã lớn tổng ngổng rồi. Các ngươi không được nhìn tui như con nít.
- Em có chứng cứ chứng minh không?
- Tui 18 tuổi, đang học năm nhất đại học và có rất nhiều anh theo.
- Đêm về còn meo nhèo đòi ngủ với anh hai?
- Cơ thể tui phát triển bình thường thành một thiếu nữ
- Chổ nào? Sao anh hai của tui không thấy?
- Những chổ cần phải phát triển. Anh hỏi nhiều làm gì?
- Chà em gái lớn thật rồi.
- Tui muốn ăn bò lúc lắc tối nay. Anh hai về làm tui anh nhé?
- Anh hai tui hôm nay bận việc.
- Tui không biết, anh hai làm sao phải có bò lúc lắc cho tui.
***
Ngày 16/3/2011
- Anh hai, em qua nhà anh ngủ nhé?
- Không được, anh còn bận đi kiếm người yêu…
- Vậy khi nào mới kiếm được?
- Khi nào có anh báo.
- Nhưng em muốn qua nhà anh ngủ. Anh chơi game với em nữa.
- Em mười tám rồi, không thể ngủ với anh.
- Nhưng từ trước giờ em vẫn ngủ với anh mà.
- Trước đây khác, bây giờ khác.
- Có gì khác? Anh chỉ kiếm cơ thôi.
- Anh không có ở nhà.
- Anh nói dối, xe anh vẫn ở đây mà.
- Anh nói thiệt. Em đừng mèo nheo nữa
- Em đang đứng trước cửa nhà anh rồi. Mở cửa cho em đi.
***
Ngày 19/3/2011
- Hôm nay là ngày trọng đại nên em sẽ bao người đàn ông xấu nhất trong nhà đi ăn.
- Anh là người đàn ông hoàn hảo trong mắt mọi phụ nữ.
- Em biết những thứ phụ nữ khác không biết. Haha…
- Mấy giờ? Nói nhanh, anh đang bận.
- 6h tối em đợi trước cổng công ty.
- Em mặc quần jeans, áo màu vàng nhé.
- Em không mô tả anh cũng nhận ra.
- Sau này em đi xa rồi cũng sẽ nhớ em chứ?
- Nói năng gì lạ vậy? Đi xa là đi đâu? Nếu anh có đi cũng kéo em đi. Được chưa?
- Nói thật nhé. Anh không đưa em đi em sẽ cũng chạy theo đuôi. 6h em đến. Bye
***
7h tối ngày 19/3/2011
- Đồng chí chưa xong việc hả? Em đang đợi ở dưới nè.
- …
- Em đếm được mấy nghìn con kiến rồi, giờ em đếm lại đến một nghìn mà anh không xuống em giận thật đó.
- …
- Anh, có phải có việc gấp rồi không? Sao công ty anh tắt điện rồi mà anh chưa xuống?
- …
- Thôi, em đợi vậy. Trời bắt đầu mưa rồi.
***
7h sáng ngày 20/3/2011
- Alo, hôm qua em về mấy giờ?
- Mẹ đây. Con bé ngủ chưa dậy.
- À, mẹ hả? Nó không đi học sao mà giờ này còn ngủ?
- Hôm qua hai anh em đi đâu mà tới 11h khuya nó mới về. Người ướt sủng, bị cảm rồi
- Không đợi được thì về chứ. Con bé này, sao lại đúng giữa mưa thế? Không biết suy nghĩ gì nữa? Lớn thế rồi chứ đâu phải còn nhỏ đâu?
- Ù, để mẹ nhắc nhở em. Khanh này, hôm qua… mẹ nhìn thấy mẹ con. Bà ấy hình như về nước rồi. Con… có muốn gặp mẹ con không?
- … Mẹ, con chỉ có một người mẹ thôi. Bà ta không có liên quan đến con. Con phải đi làm rồi.
- Ừ, con đi đi…Khanh, con đừng cố chấp như vậy. Chuyện cũng đã qua…
- …
***
Ngày 17/3/2011
- Dậy đi. Con gái con đứa giờ này chưa thức.
- …
- Haiz… không thèm nhìn anh lấy một cái thật đấy à? Vậy anh về nhé?
- …
- Anh về thật đấy.
- …
- Giận dỗi kiểu này phải mau tìm bạn trai cho em thôi.
- Em không cần bạn trai. Anh…
- Chịu nói chuyện với anh rồi đấy. Sao? Chuyện gì? Trình bày đi.
- Sao anh không bao giờ dịu dang với em. Con tháng nữa em đi rồi.
- Vậy em đừng đi nữa… hay dẫn anh đi theo cùng. Haha…
- Sau khi em đi, anh nhất định mỗi ngày phải gọi điện cho em. Anh đừng có đi gặp mấy chị lung tung nữa. Em chưa cần vội có chị dâu đâu.
- Em không vội nhưng anh nóng ruột.
- … Vậy em cố gắng hoàn thành xong sớm khóa học rồi về được không? Anh… chờ em…
- …
- Em… Anh…
- Em còn nhỏ lắm, vẫn chưa hiểu nhiều việc, tập trung vào việc học đi…
- Vậy bao nhiêu mới là lớn? Em thì sao chứ? Mười tuổi là khoảng cách…
- Chúng ta không thể… Anh… không thể.
***
Ngày 17/3/2011
- Sao bây giờ con mới tới? Con bé đi rồi. Chẳng biết hai anh em tựi bây làm sao mà thấy đứa nào cũng lạ.
- … Em có nói gì không?
- Nó đợi mà không thấy con tới, có vẻ buồn buồn. Nó cớ gửi cho con lá thư này.
- Dạ
- Thôi về đi. Mẹ phải ghé qua bệnh viện thăm bác Hai một chút. Nhìn con này, gầy quá rồi. Haiz… Hai đứa bây thật làm mẹ lo quá.
- Mẹ đi đi. Con về nhà trước.
- Ừm, đi xe cẩn thân đó.
Trong căn phòng nhỏ, anh ngồi đó nhìn những dòng chữ tròn trịa của cô.
“ Anh này, em hơi giận một chút. Nghỉ mình cũng xinh đẹp, cũng thông minh vậy mà lần đầu thích một người lại bị người ta cự tuyệt. Gọi điện anh không bắt máy, nhắn tin không trả lời, tới nhà anh lại khóa cửa. Giờ em mới biết khả năng dọa người của em thật ghê gớm, khiến anh có nhà mà chẳng dám về. Hihi…
Em sẽ cố gắng học thật tốt để quay về sớm. Không phải vì anh mà vì bản thân em thôi. Chúng ta làm anh em bao nhiêu năm rồi nhỉ? Tính tới hôm nay là 13 năm 6 tháng 12 ngày rồi đó. Em có nhớ lần đầu gặp anh anh cứ im lặng chẳng hé rắng nói nửa lời, làm em mất nguyên ngày trời chạy theo long nhong hỏi tên, hỏi tuổi. Nghĩ lại thật tức quá đi.
Mỗi lần em có chuyện gì không vui đều tìm anh rủ đi quậy phá. Lớn lên một chút lại vẫn cứ ỷ vào anh. Nhưng từ khi anh chuyển ra ngoài sống, em thấy mình mất đi rất nhiều thứ. Mỗi sáng dậy không có anh càm ràm nhắc nhở, kêu sau này chẳng ai dám lấy em. Em buồn vì không còn được đu sau xe anh mỗi cuối tuần, la cà hết quán này sang tiệm nọ. Món ăn nào ở Sài Gòn là lạ là em quyết bắt anh đi ăn thử cùng. Mấy tuần đầu em cũng nghĩ do mình đã quen có anh, hay mèo nheo, nhỏng nhẻo. Nhưng gần hai năm qua, em dần nhận ra thứ tình cảm em giành cho anh không đơn giản như thế. Mỗi lần anh có chuyện buồn em chẳng thể nào ngồi yên, thấy lòng mình cũng xuống theo nỗi đau trong mắt anh vậy. Em chờ nghe giọng anh, cũng thường xuyên vô cớ gây sợ với anh. Em bắt đầu chú ý ăn mặc hơn mỗi khi gặp anh, chờ nghe anh kể những vệ tinh theo đuôi mà lòng thầm bực bội. Em từng nghĩ nhân cơ hội du học lần này để bỏ qua thứ tình càng càng ngày càng lớn kia nhưng mà em hình như dự đoán sai rồi.
Có phải anh thấy em nghờ nghệch quá không? Không có em ở đây, em tin anh vẫn sống tốt. Em cũng sẽ cố gắng sống tốt. Nếu, em chỉ là nói nếu thôi lúc em quay về anh vẫn chưa tìm được phu nhận như ý, hãy cho em một chút cơ hội được không? Hãy thủ chấp nhận em một chút. Nếu cố gắng mà không được em sẽ buông tay, cũng sẽ không làm phiền anh với người khác. Em sẽ ngoan ngoãn làm em gái của anh, có được không anh?
Ba mẹ cũng lớn tuổi rồi. Hãy giúp em chăm sóc ba mẹ.
Anh này, thỉnh thoảng đừng quên mất em nhé.”
- Alo, mới gặp hồi sáng sao lại gọi rồi?
- Mẹ…con chuyển về nhà nhé?
- Haha… Tốt. Có mình mẹ thật buồn lắm, cũng muốn nói với con mà sợ con không muốn. Khi nào dọn về?
- Ngay bây giờ
0 blogger-facebook