-Petit Prince-
Nắng vàng chông chênh đổ đầy con đường tôi về. Không kí ướp toàn mùi hoa sữa, rất ngọt, đến đỗi tôi chỉ muốn đạp xe thật chậm để hít hà thật lâu cái mùi hương thơm mát ấy vào lồng ngực, trong những mao quản đang đổ đầy những nồng nàn của một chiều mùa thu...
- Sao anh đạp chậm thế? Xe hỏng, hay em nặng?
Có lẽ, mải mê tận hưởng những thứ đặc sản của mùa mới sang mà tôi quên mất cô gái bé nhỏ đang ngồi đằng sau xe. Xung quanh tôi, ngoài tiếng xào xạc lạc, tiếng của vài con bồ câu đạp cánh bên khung cửa của một căn nhà màu rêu khá cũ, chỉ có tiếng vòng vòng của những chiếc bánh xe. Không biết vô tình hay hữu ý mà tôi bỏ quên những tiếng thở rung lên rất khẽ từ phía sau sống lưng, âm điệu rất ấm áp lan nhẹ nhẹ dọc theo những thớ da màu dám nắng...
- Không, em nhẹ bẫng! - Tôi và trả lời, bâng quơ như cái cảm giác thanh thản trong lành mà tôi đang hưởng thụ.
- Thế thì tại sao?
- Hoa sữa
- Ừ, em biết rồi...
Xe tiếp tục lăn bánh... Những vòng quay mải miết in lên cung đường những đường ngoằn ngoèo như tô thêm những họa tiết bất đối lên tấm thảm hoa dệt bằng bóng của những hàng cây. Tại sao nhỉ? Tại sao mà tôi thấy mình cũng nhẹ bẫng, tôi không có cảm giác mình đang điều khiển một cái khung sắt chạy qua những cung đường vừa lạ, vừa quen. Có cảm giác là một năng lượng vô hình nào đó ngấm ngầm giúp tôi lướt nhẹ giữa không trung trong những vệt nắng chiều, cách tấm thảm hoa kia chừng vài chục centimet...
- Em đang ngủ à? - Tự nhiên tôi phịa ra cái câu hỏi rất ngu ngốc, chỉ là cố phá vỡ sự tĩnh lặng đang choán lấy tôi. Nhưng em không đáp. Tôi chỉ thấy em dựa sâu bờ vai mềm, mỏng vào lưng tôi. Hai cánh tay em vòng lên phía trước, đan chặt vào nhau. Tôi hơi rung rinh...
- Em ngủ thật à? - Tôi không biết vì sao mình nhắc lại câu hỏi không-có-ý-nghĩa ấy một lần nữa khi mà tôi đang rất hạnh phúc trong cảm giác được chở em qua những đường phố cổ với vòng tay xiết chặt ngang hông...
- không, em chỉ muốn dựa thôi!
- Vậy em dựa đi!
- Ngày xưa anh với chị ấy bắt đầu yêu nhau như thế nào?
Tôi chột dạ. Câu hỏi đánh vào tiềm thức cũ kĩ của tôi, trong bất chợt, tôi quên bẵng mùi hoa sữa, quên bẵng những vệt nắng đang len lỏi trên những vành nan của chiếc giỏ xe màu trắng...
***
Mưa... Hà Nội mùa thu cũng thi thoảng có những cơn mưa khá nhẹ. Nó chỉ đến thoảng qua trong một vài giờ khắc rồi lại nhường chỗ cho nắng, không kịp làm ướt những vòm lá mỏng manh. Nó chỉ làm ngưng tụ hương thơm của hoa sữa, hòa vào mùi ngai ngái của đất xông lên, tạo ra một dư vị khá đặc biệt, chỉ khi bạn chú ý mới thấy được.
- Cậu là Hà Mai đúng không?
- Phải, còn cậu là Minh Quân?
- Ừ, hôm trước gặp cậu tớ còn ngờ ngợ, hóa ra là chúng ta học cùng lớp.
- Tớ vừa mới đăng kí khóa này thôi. Cậu học lâu chưa...
- Hơn cậu 2 tuần thôi...
- Vậy là tớ có người chỉ giáo rồi... - Hà Mai cười khúc khích, lộ ra cặp má lúm đồng tiền và chiếc răng khểnh rất duyên.
Lớp học còn cách chúng tôi khoảng 10 mét. Không biết từ lúc nào, tôi và Mai đã đi chung dưới một tán ô màu cầu vồng trên con đường loang lổ những vệt nước chưa kịp khô... Gió xào xạc, có mùi hương gì đó dìu dịu bãng lãng đâu đây, tôi cảm nhận rõ 2 cánh mũi đang phập phồng. Trong mắt tôi, có một cô gái đang cùng sánh bước, cô gái có nụ cười trong veo.
***
- Anh không biết! - Tôi đáp lại câu hỏi của Chi một cách bối rối - Mà sao tự nhiên tự nhiên em hỏi kì thế?
- Em chỉ muốn biết thôi... Anh không kể cũng được...
- Thế mình đi tiếp nhé! Sắp qua Hoàng Hoa Thám, đoạn đường này bán nhiều hoa đẹp lắm!
- Ừ, em hỏi nữa được không?
- Sao?
- Sao chị ấy lại đi du học?
Trước đây, câu hỏi ấy luôn làm tôi khó chịu. Tôi không muốn biết và càng không muốn nghĩ về chi tiết trớ trêu ấy. Bởi vì nó mà tôi đã có một quãng thời gian vướng bận. Nhưng không hiểu sao, lần này, tôi thấy câu hỏi của em chẳng có chút vị mặn nào cả. Chỉ là, tôi chưa tìm thấy một đáp án phù hợp. Không lẽ, tôi phải kể về những ngày xưa đã cố chôn chặt, về những buổi chiều mua thu giống như hôm nay, có hai kẻ khờ cùng nhau trên một chiếc xe đạp dạo qua hầu khắp những phố phường Hà Nội. Hay là kể về những giờ học thêm ngoại ngữ, nơi lần đâu tôi bắt quen với Mai, cô gái mà trước đó tôi chỉ biết đến là một trong số hơn một trăm người bạn-cùng-lớp... Tôi cũng định kể về trò gán ghép của những đứa bạn thân. Suốt 3 năm dài, chúng tôi bên nhau, chỉ là một thứ tình cảm không-đặt-tên, thứ mà "trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã thông"
Ba năm như một định mệnh, chỉ có những lần khoác tay nhau đến lớp, dưới tán ô bảy màu, có hai người chung đôi. Quãng đường đã đi, dài hay ngắn, tôi chẳng biết, chỉ biết là trong tôi có một cái gì đó lớn lên theo năm tháng để rồi đến một ngày tôi nhận được thư của cô ấy, báo rằng sẽ đi Mỹ ít nhất 5 năm theo nguyện vọng gia đình. Tôi không biết làm gì, cũng không biết mình đã bắt đầu ở đâu, kết thúc ở đâu...
Mà tại sao tôi phải nghĩ? Để mà không biết mình đang rẽ vào ngả đường nào. Để thính giác lặng thinh trước những nồng nàn của cơn gió vừa vắt ngang... Thôi thì để cho kí ức ấy theo hương thơm kia trôi tuột đi... Tôi vẫn phải đưa ra câu trả lời, chỉ là để phá thế bế tắc, dù không biết là câu nói ấy có nhĩa hay không...
- Anh không biết...
- Thế anh đã bắt đầu yêu em chưa?
"Ngày gì vậy?", tôi thầm nghĩ. Bình thường, em chỉ như một con mèo nhỏ, thích tôi chở qua lại trên phố, đến trường, chưa bao giờ đòi hỏi. Vậy mà hôm nay... Tôi không biết trả lời thế nào...
- Em có đi du học không?
- Đồ ngốc, em không biết!
Xe vòng qua Hồ Tây... Mùa này, Hồ Tây đẹp lắm. Ven hồ, những rặng liệu rủ xuống như chải tóc, thỉnh thoảng có vài cành chao nghiêng như tóc thiếu nữ phất phơ trong gió... Trên mặt hồ, có vài gợn lăn tăn, đẩy những chiếc lá vàng nhấp nhô theo nhịp của tiếng chuông chùa... Mùi hoa sữa ở đây không đậm, tôi còn thấy có cả mùi của những hạt nước bốc lên...
1 blogger-facebook :